Dân điện
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

tháng tư về, còn anh lại xa em!

Go down

26032011

Bài gửi 

tháng tư về, còn anh lại xa em! Empty tháng tư về, còn anh lại xa em!





Tháng tư về, anh xa em!

Tháng tư về, những tia nắng đầu tiên thức giấc sau thời gian dài vô tình ngủ quên. Gió không còn se lạnh. Từng chùm bằng lăng tím thoát ẩn thoát hiện trong vòm lá xanh mướt. Những bông gạo cũng bắt đầu cháy nhen nhóm như e ngại điều gì đó. Từng cành phượng vĩ đung đưa, chưa kịp thắm sắc đỏ, chưa kịp khoe mình.
Tháng tư về không vồn vã, không hấp tấp mà cũng chẳng vội vàng, rất lặng lẽ và từ tốn chuyển mình theo thời gian. Sáng sớm tỉnh dậy bất chợt nhận ra tháng tư đã về trên từng mái nhà, trong từng con ngõ nhỏ.
Tháng tư lại về, còn anh lại xa em. Anh đến với em cũng trong một chiều tháng tư lộng gió và đầy nắng. anh bắt gặp em- một con nhóc đang ngồi thu mình khóc ở công viên. Không lời hỏi han, không lời an ủi. anh cứ ngồi đó- cạnh em. Em không hề để ý, mà cũng chẳng có tâm trạng để quan tâm tới anh. Anh nhìn bằng một nụ cười ấm áp.Mặc dù chúng ta chẳng hề quen nhau. Nụ cười mà sau này đã xóa tan mọi mệt mỏi trong em. Nụ cười khiến em thôi khóc.
Kể từ hôm đó em hay nghĩ về nụ cười của anh hơn. Nụ cười của một người vô tình đi ngang qua đường. Em bắt đầu ra công viên nhiều hơn. Với hi vọng sẽ được nhìn thấy nụ cười của anh một lần nữa. Nhưng lần nào cũng ra về trong nuối tiếc. Tình cờ một lần, em bắt gặp anh dưới mưa. Cơn mưa không đủ nặng hạt để làm người ta ướt áo, nhưng cũng đủ để buộc nhiều người phải mặc áo mưa. Lâu lắm rồi em không có thời gian ngắm nhìn dòng chảy cuộc đời bằng con mắt thật của mình, luôn qua cặp kính cận dày 4,5 điop.Tất cả đều mờ ảo, nhạt nhòa. Em cảm nhận được, sự hối hă của mọi người, từ trên cao nhìn xuống dòng người xen lẫn vệt đỏ, vệt vàng của đèn lại như chầm chậm tưởng chừng thời gian đang ngừng trôi. Và anh đứng đó. Dưới một cây xanh. Tấm lưng tựa vào gốc cây. Mái tóc bồng bềnh điểm những hạt mưa, trông rất lãng tử. Em bất chợt bắt gặp ánh mắt anh- ánh mắt của người con trai lần đầu làm em ngượng ngùng. Anh lại mỉm cười. Nụ cười trong mưa. Rất đẹp và đủ làm cho tim em lỡ nhịp.
-Cô bé ngốc. Sao đứng trong mưa một mình trên đấy?
Anh chầm chậm bước từng bước lại gần em. Cứ thế chúng ta lại im lặng nhìn dòng người dưới chân mình như lần đầu anh bắt gặp em trên ghế đá, yên lặng và chậm rãi.
Em và anh thường xuyên gặp nhau , thường xuyên nói chuyện với nhau hơn. Những tin nhắn trên yahoo khiến em chờ đợi, hàng đêm cứ để nik sáng với chỉ riêng một người.
Em và anh đi dưới những hàng cây rợp bóng. Ngồi trên những chiếc ghế đá đối diện cách nhau một bãi cỏ và trò chuyện. Có khi 2 đứa chẳng hề nghe đối phương nói gì. Mà cứ thản nhiên đáp lại. Những lời bông đùa của anh khiến em cười như nắc nẻ, quên đi mọi thứ. Vẫn trong im lặng, lần đầu tiên anh nắm tay em; Dắt em đi hết những phố cổ của hà nội. Vẫn trong im lặng, lần đầu tiên anh ôm em vào lòng; cuốn em đi khỏi những lo âu về chuyện điểm số, về chuyện thi cử. Vẫn trong im lặng, lần đầu tiên, anh cho mượn bờ vai vững chắc; đưa em vào giấc ngủ sau chuỗi ngày dài khó khăn. Anh – một chàng trai bề ngoài rất đỗi bình thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa một tâm hồn sâu sắc, một ánh mắt biết cười và biết làm người khác cười. Nhìn vào đôi mắt ấy em thấy sự bình yên rất đỗi giản dị. Anh như con gió tháng tư, không quá mạnh mẽ để cuốn phăng mọi thứ, không quá yếu ớt để cảm nhận. Rất chừng mực, vừa đủ để mát, vừa đủ để em nhận ra anh đang đến trong từng hơi thở.
Tháng tư về, anh lại xa em! anh đi du học nước ngoài. 3 năm. Một quãng thời gian không quá dài nhưng cũng không phải là ngắn. Và nó càng dài hơn với người chờ đợi. Trong quãng thời gian đó, không ai dám chắc tình cảm con người ta có còn vẹn nguyên? Anh không nói em chờ đợi, cũng không hứa hẹn “anh sẽ quay về”. Anh đi trong im lặng như tình yêu của anh dành cho em chưa một lần thể hiện bằng lời.
Đã gần 3 năm trôi qua, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại, không bức thư tay. Anh để em chờ trong im lặng như tình yêu lặng im của 2 ta. Ngày mai tháng tư lại về. Vẫn lặng lẽ, vẫn chậm rãi, vẫn trong một chiều mưa, anh có trở về bên em? chiếc điện thoại khẽ rung. Một tin nhắn đến “ cô bé ngốc...”!




coi_coicoi
coi_coicoi

Tuổi : 32
Tham gia ngày : 15/02/2011
Tổng số bài gửi : 42
Số điểm đang có : 5900
Đến từ : thanh hóa
Gold $ : 8

Về Đầu Trang Go down

Share this post on: reddit
- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết